Tuesday, September 13, 2016

MẠI DÂM LÀ CON NGƯỜI CHỨ KHÔNG PHẢI LÀ TỘI PHẠM

Có một vấn nạn rất mảnh cảm, rất ít người dám đá động đến, một ngành nghề xưa như trái đất: nghề "mại dâm"


Tôi đã đọc rất nhiều bài viết về vấn đề này, nó là một thực trạng ở VN mà không ai chối cải, nó cũng là một thực trạng ở VN, TQ và những quốc gia nghèo khó. Ở châu Âu, Úc và vài nước ở châu Á đã công nhận "mại dâm" là một nghề nghiệp, được luật pháp bảo vệ như một thành viên trong công đoàn. Việc hợp thức hóa đơn giản nhất là:
- Bảo đảm được đạo đức nghề nghiệp và vệ sinh an toàn tuyệt đối.
- Bảo đảm được lợi tức lao động không bị bóc lột của chủ chứa, ma cô.
- Bảo đảm được qui trình thâu thuế của chánh phủ (đủ và không hối lộ)
- Không có hiện trạng bắc cóc trẻ em mại dâm hay bán sang nước khác
- Và tối thiểu, họ là những công nhân lương thiện trong kỹ nghệ "mại dâm".
Đọc "Truyện Kiều", nghề chơi cũng lắm công phu. Xin mọi người đừng gì đạo đức giả, đừng gì truyền thống....mà chê bai khinh khi những người làm "nghề" này. Họ cũng bán sức lao động của họ. Họ đâu có lường gạt ai, đâu có dấu ghiếm ai. Họ cũng là những người lao động không hơn không kém ai, mà sao xã hội lại khinh khi ?


Không hợp pháp hóa kỹ nghệ "mại dâm" tức là:
- Chấp nhận những biện pháp không kiễm soát an toàn vệ sinh trong kỹ nghệ mại dâm
- Chấp nhận những "má mì" , :chủ bao", "ma cô" bóc lột những người làm
- Chấp nhận những bao che, bảo hiễm của cán bộ "địa phương" tới "cao cấp" hơn,
- Chấp nhận những cưỡng ép trẻ em mại dâm khi muốn có "món mới"
- Và những bóc ra thứ khác mà những thành viên cao cấp có thể nghĩ ra nhưng không dám nói.
Sự thật phũ phàng: Dân nước ngoài đến VN không phải là cảnh đep, đồ ăn ngon. Cái họ thích là gái VN đẹp nhiều và rẻ khi so với Thái hay những nước khác. Mà nếu không hợp pháp và khó khăn thì chắc sẽ không có lần sau. Đạo đức là đúng nhưng đạo đức giả bằng lời nói thì thua xa "cái lờ" của gái mại dâm.

MẠI DÂM LÀ CON NGƯỜI CHỨ KHÔNG PHẢI LÀ TỘI PHẠM

Với tư cách là một nữ diễn viên phim khiêu dâm, một trong những thảm kịch của chính sách nhà nước tôi thường suy ngẫm chính là thực tế rằng mọi người có thể trả tiền để xem tôi quan hệ tình dục qua máy quay nhưng lại được coi là phạm tội nếu họ trả tiền để quan hệ tình dục đằng sau những cánh cửa được đóng kín. Tôi đang bàn về mại dâm, một thực tế mà vẫn luôn bị xa lánh tại Mỹ, đã đẩy vô số người Mỹ cố gắng kiếm sống bằng một công việc trung thực ra đường mặc cho lịch sử nhân loại hàng thế kỉ qua đã chứng minh rằng chính phủ không thể trừ khử được nhu cầu tình dục của thị trường. Đã đến lúc nghề nghiệp lâu đời nhất thế giới phải được hợp pháp hóa tại một nơi được-cho-là Mảnh đất Tự do, vì sức khỏe, sự an toàn và cơ hội cho mọi người.



Trước hết, tôi muốn làm rõ một lầm tưởng vẫn còn tràn lan trong mọi cuộc thảo luận về công việc mại dâm. Những người phản đối mại dâm thường thích truyền bá những hình ảnh về gái bán hoa bị lạm dụng và các ma cô buôn người nhằm lôi kéo sự thù ghét đối với công việc mại dâm. Trong khi sự thật là tội phạm với ý định xấu có tồn tại và nên bị truy tố trước pháp luật, nhưng những trường hợp đó không chiếm đa số.
Chúng ta đặc biệt không nên đánh đồng ngành kinh doanh tình dục với những hành động bất lương của bọn buôn người bởi vì điều đó phủ nhận những người mại dâm và tạo nên sự hoang mang về đạo đức dẫn đến những luật lệ gây hại. Thực tế của vấn đề chính là hầu hết người mại dâm gia nhập vào ngành này đều tự nguyện và thực sự yêu thích công việc của họ.
Đó tất nhiên chính là trường hợp của tôi. Mặc dù sự thật thì tiền để chi trả học phí ở Duke mới là động cơ ban đầu của tôi khi tham gia vào ngành công nghiệp phim khiêu dâm, tôi đã dần đánh giá cao các cơ hội được tự do quyết định mà công việc đó đem lại cho mình. Trong phim khiêu dâm, tôi có thể phát biểu thẳng thắn về những kinh nghiệm của mình mà không có bất kì nỗi sợ hãi hay hình phạt nào, được làm việc trong một môi trường an toàn và chuyên nghiệp và đóng một vai trò vô cùng quan trọng trong quá trình sáng tạo. Tất nhiên, không phải ai cũng có thể trở thành ngôi sao phim khiêu dâm, nhưng những người mại dâm có thể được hưởng quyền tự do và được đáp ứng giống như vậy nếu như mại dâm được hợp pháp hóa.
Ngoại trừ một vài địa hạt ở Nevada, mại dâm được xem là phạm tội ở mọi tiểu bang và khu vực trên khắp cả nước. Kết quả là người mại dâm bị đẩy ra các đường phố, bị bỏ mặc tại các nhà chứa đầy hiểm nguy mà không có cơ hội được cảnh sát bảo vệ và đại diện lao động. Giá mà việc hành nghề được mang vào trong nhà, người mại dâm đã có thể tự do hơn để thực hiện công việc của mình trong một mội trường an toàn và hợp pháp giống như tôi.

Đây không chỉ là lý thuyết, mà lại là những số liệu thật. Barbara G.Brents, thuộc trường đại học Nevada, Las Vegas, đã nghiên cứu về các nhà chứa hợp pháp ở Tiểu bang Bạc trong hơn 15 năm qua đã phát hiện1 ra rằng "người lao động báo cáo lại rằng họ cảm thấy an toàn và tự do đến và đi và chỉ bị ràng buộc bởi hợp đồng lao động của họ." Trên thực tế, 84% người mại dâm tại nhà thổ mà nhóm của bà thực hiện các cuộc khảo sát đã nói rằng họ cảm thấy công việc của mình là an toàn, và không có bằng chứng nào về nạn buôn người được tìm thấy.
Mại dâm hợp pháp không chỉ đơn giản là đem lại sự an toàn cao hơn mà còn cải thiện sức khỏe. Mặc dù không được biết đến rộng rãi, Rhode Island đã hợp pháp hóa mại dâm một cách tình cờ1 vào năm 1980 vì một kẽ hở ở trong luật. Trong khoảng thời gian trước khi có một vụ án hình sự khiến cho công chúng chú ý đến kẽ hở này cho đến lúc nó bị xem là bất hợp pháp trở lại vào năm 2009, sự lây lan của bệnh lậu trên phụ nữ giảm đi 39%, theo một nghiên cứu của Cục nghiên cứu kinh tế quốc gia. Tương tự như vậy, báo cáo về các vụ hiếp dâm giảm đi 31%.
Phe phản đối mại dâm thường thích nhằm vào cái được gọi là "mô hình Thụy Sỹ" như là một cách thức nửa vời để đối phó mới việc kinh doanh tình dục bằng cách khép tội người có nhu cầu (khách hàng) trong khi đó hợp pháp hóa nguồn cung cấp (người mại dâm). Tuy nhiên, phương pháp này chỉ xử phạt những khách hàng tử tế mà hay lui tới với những người mại dâm một cách thật thà. Những vị khách này không phải là những ông già đáng sợ mà phe phản đối mại dâm hay dựng họ lên như vậy. Hầu hết họ đều có một câu chuyện phía sau để lý giải tại sao họ tìm đến mại dâm. Có thể họ thấy ham muốn tình dục đối với người bạn đời của mình đã suy giảm sau nhiều năm chung sống. Có thể họ bị suy yếu về mặt thân thể, vụng về về mặt xã hội, hoặc cơ thể thiếu hấp dẫn và gặp vấn đề trong việc tìm kiếm một cơ thể để âu yếm và thỏa mãn dục vọng thầm kín và tự nhiên nhất của con người. Hoặc có lẽ họ chỉ đơn giản là thích thú với việc thỏa mãn trí tưởng tượng của mình trong một môi trường an toàn. Mọi khách hàng và người mại dâm đều có một câu chuyện phía sau họ, và hệ thống cai trị hình sự hóa hiện nay chỉ chặn đi tiếng nói của họ và đẩy họ ra rìa của xã hội nơi ẩn giấu đầy rẫy nguy hiểm.


Mặc dù phim khiêu dâm là hợp pháp, tôi dù sao vẫn tự hào xếp mình vào nhóm những người kinh doanh tình dục và kêu gọi đồng nghiệp của mình đứng lên giành lấy quyền được kiếm sống, có cơ hội được bảo vệ giống như tất cả mọi người và không phải cảm thấy xấu hổ vì làm việc lương thiện. Chúng tôi không phải là dự án giải cứu của bất kì ai, cái mà chúng tôi xứng đáng có được chính là quyền lợi chứ không phải là những chiếc còng tay.
Tác giả: Belle Knox -- Rolling Stone

Dịch: Băng Tâm
(Sưu tầm trên mạng)

PROSTITUTES ARE PEOPLE, NOT CRIMINALS
As a porn actress, one of the perverse tragedies of public policy I often contemplate is the fact that people can pay to watch me have sex on camera but are considered criminals if they pay to have sex behind closed doors. I'm talking about prostitution, a practice that continues to be shunned in the United States, pushing countless Americans trying to make an honest living onto the streets despite centuries of human history proving that governments cannot eliminate market demand for sex. The time has come for the world's oldest profession to be legalized in the so-called Land of the Free for public health, safety and opportunity.


First and foremost, I'd like to clear up a myth that remains pervasive in any discussion about sex work. Prostitution opponents love to promote images of abused hookers and human traffickers to trump up hostility towards sex work. While it's true ill-intentioned criminals do exist and should be prosecuted to the full extent of the law, these conditions do not apply to the vast majority of sex workers. We should especially not conflate the sex industry with the abuses of human trafficking because it delegitimizes the workers and creates a moral panic that manifests itself in harmful legislation. The fact of the matter is that most sex workers enter the industry via their own consent and genuinely enjoy their work.
That's certainly the case for me. While it's true that paying my tuition at Duke was my initial motivation for entering the porn industry, I've grown to appreciate the empowerment opportunities that sex work has provided me. In porn, I can speak openly about my experiences without fear of punishment, work in a safe and professional environment and play a vital role in the creative process. Of course, not everyone can be a porn star, but more sex workers could enjoy this same level of autonomy and fulfillment if prostitution was legalized.
Save for a few counties in Nevada, prostitution is criminalized in every state and locality across the country. As a result, sex workers are pushed onto the street, leaving too many at the whims of pimps and dangerous johns without access to police protection and labor representation. If only the practice was brought indoors, sex workers could have more freedom to perform on their own terms in a safe, legal environment like I do.


This is not just theory, but hard fact. Barbara G. Brents of the University of Nevada, Las Vegas, studied the Silver State's legal brothels for more than 15 years and found that "employees report that they feel safe, are free to come and go and are bound only by their contract." In fact, 84 percent of the brothel workers her team surveyed said their job "felt safe," and no evidence of trafficking could be found.
Legal prostitution wouldn't simply result in greater safety, but improved health as well. While it's not well-known, Rhode Island unintentionally legalized prostitution in 1980 as the result of a legal loophole. Between the time a criminal case brought the loophole to public attention in 2003 and when it was recriminalized in 2009, gonorrhea infection among women plummeted by 39 percent, according to a study by the National Bureau of Economic Research. Similarly, reports of rape declined by 31 per cent.
Prostitution opponents love to point to the so-called "Swedish model" as a halfway measure of dealing with sex work by criminalizing the demand (clients) while decriminalizing the supply (sex workers). However, this approach only punishes decent clients patronizing sex workers in an honest way. Clients are not just the creepy old men that prostitution opponents make them out to be. Most have a story that explains why they seek companionship. Perhaps they've watched their partner's sex drive wane after years of relationship. Perhaps they're physically impaired, socially awkward or physically unattractive and have trouble finding a body to hold and satisfy humans' most natural and intimate desires. Or, perhaps they simply enjoy indulging their fantasies in a safe environment. Every client and sex worker has a story to tell, and the current regime of criminalization over compassion only mutes their voices and pushes them to the fringes of society where danger may lurk.


Although porn is legal, I am nonetheless proud to classify myself a sex worker and call on my colleagues to stand up for our right to make a living, access the same protections as everyone else and not feel ashamed for doing honest work. We are nobody's rescue project, and we deserve rights, not handcuffs.
Miriam Weeks is a Young Voices Advocate best known for her porn acting under the name Belle Knox (@belle_knox). Weeks is a sophomore studying Women's Studies at Duke University.
by Belle Knox
(from the internet)

No comments: